[r/WritingPrompts] **GatorDragon** • 10.6k points • x1 wholesome
# BẠN NHẬN RA RẰNG MẤY ĐỒNG TIỀN LẺ MÌNH ĐỂ QUANH NHÀ THƯỜNG RẤT HAY BỊ MẤT. THẾ NÊN BẠN BẮT ĐẦU ĐI TÌM CHÚNG, VÀ RỒI BẠN PHÁT HIỆN RA MỘT NÚI NHỎ CHẤT ĐẦY BỞI MẤY ĐỒNG XU, ĐỒNG 25 XU, ĐỒNG 10 XU, CÙNG VỚI ĐÓ LÀ MỘT CHÚ RỒNG NHỎ CỠ MỘT CON THỎ ĐANG NẰM LIM DIM TRÊN ĐÓ.
__________________________
✍️ **ApocalypseOwl** • 2.5k points - x1 gold - x1 super heart eyes - x1 i'd like to thank...
Tôi gần như không thể giữ được mấy đồng xu ở yên trong nhà mình. Lần nào lấy tiền thối tôi cũng đều nghĩ về điều đó cả. Tôi thường sẽ quăng mấy đồng ở đâu đó, và rồi đến khi tôi tìm lại, chúng biệt tích mất luôn. Đệt, nếu tôi mà bỏ cái quần jean của mình xuống mà còn vài xu trong đó, thì cái túi của nó sẽ bị moi ra và mấy đồng xu cũng mất nốt luôn. Thường tôi không quan tâm nhiều về vụ đó lắm, chỉ là hơi lạ thôi. Tuy nhiên, với việc nền kinh tế hiện tại đang đi dần xuống, tôi quyết định đầu tư tiền vào vàng.
Cụ thể hơn, tôi đã mua vài đồng Krugerrand Nam Phi 1 oz. Chính xác hơn tôi đã mua 3 đồng đó. Cho trường hợp mà nền kinh tế thế giới nhảy thẳng vào bồn cầu thôi, bởi vì theo tình hình hiện tại, nó có lẽ đang đi theo đúng chiều hướng đó thật. Tuy nhiên, cũng y như những đồng xu mà tôi bị mất suốt cả năm, mấy đồng vàng đó cũng biến mất khi tôi đi kiểm tra nó. Và điều đó đã thúc đẩy tôi đi quanh căn hộ của mình để tìm cho ra nó.
Nơi cuối cùng mà tôi nghĩ mình sẽ tìm đấy đó là một cái tủ chén nhỏ, vốn đã ở đây từ trước cả khi mà tôi chuyển đến rồi. Tôi chẳng bao giờ dùng nó. Nhưng đến khi tôi mở ra, tôi lại thấy cả một núi nhỏ mấy đồng 25 xu, 10 xu, đồng Shekel, đồng Euro, và tất nhiên, cả đồng vàng krugerrand của tôi nữa. Trên đỉnh của ngọn núi đó là sinh vật dị thường nhất đời. Với kích cỡ của một con thỏ châu âu, được bọc bởi lớp vảy màu vàng đồng, một chú rồng tí hơn với cái cánh nhìn như cánh dơi đang an giấc trên trển. Tôi thấy được một lượng nhỏ xương chuột, biểu thị cho cái dịch gặm nhấm gần đây đã thất bại trong việc đột nhập vào căn hộ của tôi, trong khi các nhà khác vẫn bị, hóa ra đây là nguồn cơn của nó.
Tôi nhẹ nhàng đóng cánh cửa tủ lại, tự hỏi rằng sao một chú rồng lại có thể ở trong đấy chứ. Cũng như sao một một chú rồng nhỏ, một vật theo vốn hiểu biết của tôi là sinh vật trong truyền thuyết, lại có thể sống với tôi lâu đến thế mà không bị tôi phát hiên. Tôi lại mở cửa tủ ra thêm lần nữa, và nhìn chú rồng thêm phát. Với vốn hiểu biết của tôi về rồng, nó không thể nào hơn một chú rồng con được. Nhìn nó có vẻ hơi ốm, và bộ vảy của nó thì hơi nhợt nhạt. Thế rồi tôi đi ra chỗ bếp, và mở tủ lạnh của mình ra.
Tôi lấy ra vài sợi gà, và rồi về lại với cái tủ chén. Chú rồng có lẽ đã nhận ra cửa tủ đã mở, và rồi chăm chú nhìn lấy tôi, cũng như nhìn lấy mớ sợi gà. Sau đó tôi cẩn thận đặt sợi gà đó lên trên sàn và rồi lùi lại. Chú rồng cảnh giác và chậm rãi bò ra khỏi tổ, và chộp lấy nó, để rồi chạy về lại cái tủ chén, trong khi miếng thịt vẫn còn ngậm chặt trong miệng.
Tôi chuẩn bị một tô nước nhỏ, và đặt mớ gà sợi trong một cái tô khác. Chú rồng vẫn không chắc ý định của tôi là gì, chú tâm nhìn tôi suốt quãng thời gian bản thân đang ăn và uống. Nhưng tôi vẫn kiên trì. Mỗi ngày, tôi thường mua một vài nội tạng động vật, kiểu như gan hay tim, từ người bán thịt gần nhà, vì một động vật ăn thịt luôn cần mấy thứ như thế để có vitamin. Tôi thường đặt trước cửa tủ một tô nước nhỏ, một với thức ăn hỗn hợp, một với thịt. Ngày qua ngày, chú rồng dần bớt khè tôi hơn, hoặc là chạy về tủ trước nhất cử nhất động của tôi. Nhưng đó là một quá trình rất chậm rãi. Không hề có một kết quả thực sự nào cho đến ngày kia, ngày có một cơn bão lớn và mạnh. Với những tia sét xẻ đôi cả thiên đường, và cơn gió thì rú lên như những con quỷ điên loạn, bạn bất chợt sẽ hiểu được lý do tại sao tổ tiên ta lại sợ bóng tối và màn đêm đến thế. Lúc đó tôi đang đọc sách, thì bất chợt cơn bão đánh một tia sét mạnh, làm chú rồng rít lên và chạy ra khỏi tủ, chỉ để chạy về phía tôi, và rồi lo lắng bám lấy tôi. Tôi có thể cảm nhận được nhịp đập gấp gáp của trái tim bé nhỏ ấy, tôi cho chú rồng ấy rúc dưới ngực mình, trong khi bản thân tạo ra vài âm thanh êm ái để trấn an trước những điều đáng sợ ngoài kia. Chú rồng ấy còn cho phép tôi đưa tay cho nó vài miếng pepperoni. Cuối cùng, sau một khoảng thời gian bám lấy ngực tôi, cuối cùng nó cũng chìm vào giấc ngủ, tiếng ngáy êm ái báo hiệu rằng tôi đã kẹt thẳng vào trong cái ghế tốt lành của mình, nơi mà cuối cùng bản thân cũng chìm vào giấc ngủ.
Sau chuyện đó, chú rồng đã quen với tôi hơn. Cứ như tôi đang nuôi một con mèo khôn vậy. Nó thường cùng tôi vào bàn và ăn những gì tôi cho. Nó cũng tự mình giữ cho căn hộ sạch sâu bọ nữa, và đôi lúc, vào những buổi chiều, tôi thường ngồi đó, đọc những câu chuyện nhỏ cho chú rồng của mình, người mà đó giờ chưa từng nói một chữ nào, nhưng vẫn chăm chú lắng nghe từng lời của tôi. Nó thường rúc vào tôi mỗi khi tôi đọc, và rồi chìm vào giấc ngủ trong vòng tay tôi.
Ngày qua ngày, trong khi tôi vẫn cho nó ăn thịt và đồ hỗn hợp, nó lớn dần lên, từ kích cỡ của một con thỏ, chuyển dần qua kích cỡ của một con chó tầm trung. Nó chuyển mớ gia tài của bản thân ra khỏi cái tủ chén giờ đã quá nhỏ, và tiếp tục giấu hết mớ tiền ấy dưới gầm giường của tôi. Tôi nhận ra nó lớn dần từ sớm, và cũng có vẻ như nó dần thông minh hơn. Nó thường giúp tôi hơn cả những việc như săn mấy con gặm nhắm, chẳng hạn như rửa chén và cũng như giúp tôi chuẩn bị bữa tối, và cả quét nhà nữa. Đúng là tôi có biết loài rồng rất thông minh, nhưng tôi không biết là nó có thể thông minh đến thế nào. Thế nên có lẽ tôi không nên ngạc nhiên như thế khi một ngày kia, lúc tôi vừa đi làm về và rồi chợt thấy nó đang cố thử mặc đồ của tôi. Nó, có thể là, cô bé, tôi nghĩ thế, muốn có quần áo. Tuy có một số khó khăn, nhưng nhờ vào số tiền tôi kiếm được nhờ những việc trước đó, kèm với đó là một ít tài sản, tôi cũng đã kiếm được một thợ may đàng hoàng. Một người kín tiếng quá quen với những vị khách bất thường, không đặt hay trả lời bất cứ câu hỏi nào cả.
Cô bé có vẻ khá vui với những bộ váy có hình dáng kỳ lạ mà tôi mua cho cô. Dù rằng bản thân thấy việc này vốn chẳng cho mục đích gì cả, nhưng nếu nó giúp tôi đỡ bị cô phá mấy bộ suit được thiết kế riêng của mình, thì tôi sẽ vui lòng chấp nhận. Và cả, có một cảm giác ấm lòng kỳ lạ khi thấy một cô rồng trẻ tuổi mặc một bộ váy sundress hay một bộ kimono, chạy quanh nhà trong khi cô đuổi theo quả bóng mà tôi vừa ném.
Một nọ, khi tôi vừa về nhà sau một ngày dài ở chỗ làm, không hề chuẩn bị tâm lý cho một cô rồng ngồi yên trong cái ghế sô-pha, nhìn thẳng vào tôi, với miệng mấp máy, và đôi mắt màu ngọc lung linh, cùng cuốn từ điển được bày ra trước mặt, nói ra từ đầu tiên của cô. "*C... Ch... Cha!*"
[/r/ApocalypseOwl](https://l.facebook.com/l.php?u=https%3A%2F%2Fwww.reddit.com%2Fr%2FApocalypseOwl%2F&h=AT2CkhjYrSLor4naT_h9-gFjTm3e36Zh9PGvSXqv315x7stCE4PJU9jQDso6bSLTY1fvII5v_WK8_Ra-20O3aFh7N4aQJRCWFbToe3ZSAFT7sMMQEbYkGxRFiMNn1vF3K6pQk5IE_tlqBpAvTnJa8WvDY5-VxRAfPQ)
__________________________
Vâng vâng nhân vật chính là nam đấy ạ
__________________________
## Thông tin bài viết:
* Bài gốc: https://j2team.dev/rd/hfp2jg
* Dịch bởi **Dink** qua [Công cụ dịch của J2TEAM](https://j2team.dev/tools/translate/reddit).
* Artist: [Paul Nong](https://artfulbeast.artstation.com/)
...
#j2team_community #j2team_rd_hfp2jg // Sponsor: **APKCombo**
[r/WritingPrompts] **GatorDragon** • 10.6k points • x1 wholesome
# BẠN NHẬN RA RẰNG MẤY ĐỒNG TIỀN LẺ MÌNH ĐỂ QUANH NHÀ THƯỜNG RẤT HAY BỊ MẤT. THẾ NÊN BẠN BẮT ĐẦU ĐI TÌM CHÚNG, VÀ RỒI BẠN PHÁT HIỆN RA MỘT NÚI NHỎ CHẤT ĐẦY BỞI MẤY ĐỒNG XU, ĐỒNG 25 XU, ĐỒNG 10 XU, CÙNG VỚI ĐÓ LÀ MỘT CHÚ RỒNG NHỎ CỠ MỘT CON THỎ ĐANG NẰM LIM DIM TRÊN ĐÓ.
__________________________
✍️ **ApocalypseOwl** • 2.5k points - x1 gold - x1 super heart eyes - x1 i'd like to thank...
Tôi gần như không thể giữ được mấy đồng xu ở yên trong nhà mình. Lần nào lấy tiền thối tôi cũng đều nghĩ về điều đó cả. Tôi thường sẽ quăng mấy đồng ở đâu đó, và rồi đến khi tôi tìm lại, chúng biệt tích mất luôn. Đệt, nếu tôi mà bỏ cái quần jean của mình xuống mà còn vài xu trong đó, thì cái túi của nó sẽ bị moi ra và mấy đồng xu cũng mất nốt luôn. Thường tôi không quan tâm nhiều về vụ đó lắm, chỉ là hơi lạ thôi. Tuy nhiên, với việc nền kinh tế hiện tại đang đi dần xuống, tôi quyết định đầu tư tiền vào vàng.
Cụ thể hơn, tôi đã mua vài đồng Krugerrand Nam Phi 1 oz. Chính xác hơn tôi đã mua 3 đồng đó. Cho trường hợp mà nền kinh tế thế giới nhảy thẳng vào bồn cầu thôi, bởi vì theo tình hình hiện tại, nó có lẽ đang đi theo đúng chiều hướng đó thật. Tuy nhiên, cũng y như những đồng xu mà tôi bị mất suốt cả năm, mấy đồng vàng đó cũng biến mất khi tôi đi kiểm tra nó. Và điều đó đã thúc đẩy tôi đi quanh căn hộ của mình để tìm cho ra nó.
Nơi cuối cùng mà tôi nghĩ mình sẽ tìm đấy đó là một cái tủ chén nhỏ, vốn đã ở đây từ trước cả khi mà tôi chuyển đến rồi. Tôi chẳng bao giờ dùng nó. Nhưng đến khi tôi mở ra, tôi lại thấy cả một núi nhỏ mấy đồng 25 xu, 10 xu, đồng Shekel, đồng Euro, và tất nhiên, cả đồng vàng krugerrand của tôi nữa. Trên đỉnh của ngọn núi đó là sinh vật dị thường nhất đời. Với kích cỡ của một con thỏ châu âu, được bọc bởi lớp vảy màu vàng đồng, một chú rồng tí hơn với cái cánh nhìn như cánh dơi đang an giấc trên trển. Tôi thấy được một lượng nhỏ xương chuột, biểu thị cho cái dịch gặm nhấm gần đây đã thất bại trong việc đột nhập vào căn hộ của tôi, trong khi các nhà khác vẫn bị, hóa ra đây là nguồn cơn của nó.
Tôi nhẹ nhàng đóng cánh cửa tủ lại, tự hỏi rằng sao một chú rồng lại có thể ở trong đấy chứ. Cũng như sao một một chú rồng nhỏ, một vật theo vốn hiểu biết của tôi là sinh vật trong truyền thuyết, lại có thể sống với tôi lâu đến thế mà không bị tôi phát hiên. Tôi lại mở cửa tủ ra thêm lần nữa, và nhìn chú rồng thêm phát. Với vốn hiểu biết của tôi về rồng, nó không thể nào hơn một chú rồng con được. Nhìn nó có vẻ hơi ốm, và bộ vảy của nó thì hơi nhợt nhạt. Thế rồi tôi đi ra chỗ bếp, và mở tủ lạnh của mình ra.
Tôi lấy ra vài sợi gà, và rồi về lại với cái tủ chén. Chú rồng có lẽ đã nhận ra cửa tủ đã mở, và rồi chăm chú nhìn lấy tôi, cũng như nhìn lấy mớ sợi gà. Sau đó tôi cẩn thận đặt sợi gà đó lên trên sàn và rồi lùi lại. Chú rồng cảnh giác và chậm rãi bò ra khỏi tổ, và chộp lấy nó, để rồi chạy về lại cái tủ chén, trong khi miếng thịt vẫn còn ngậm chặt trong miệng.
Tôi chuẩn bị một tô nước nhỏ, và đặt mớ gà sợi trong một cái tô khác. Chú rồng vẫn không chắc ý định của tôi là gì, chú tâm nhìn tôi suốt quãng thời gian bản thân đang ăn và uống. Nhưng tôi vẫn kiên trì. Mỗi ngày, tôi thường mua một vài nội tạng động vật, kiểu như gan hay tim, từ người bán thịt gần nhà, vì một động vật ăn thịt luôn cần mấy thứ như thế để có vitamin. Tôi thường đặt trước cửa tủ một tô nước nhỏ, một với thức ăn hỗn hợp, một với thịt. Ngày qua ngày, chú rồng dần bớt khè tôi hơn, hoặc là chạy về tủ trước nhất cử nhất động của tôi. Nhưng đó là một quá trình rất chậm rãi. Không hề có một kết quả thực sự nào cho đến ngày kia, ngày có một cơn bão lớn và mạnh. Với những tia sét xẻ đôi cả thiên đường, và cơn gió thì rú lên như những con quỷ điên loạn, bạn bất chợt sẽ hiểu được lý do tại sao tổ tiên ta lại sợ bóng tối và màn đêm đến thế. Lúc đó tôi đang đọc sách, thì bất chợt cơn bão đánh một tia sét mạnh, làm chú rồng rít lên và chạy ra khỏi tủ, chỉ để chạy về phía tôi, và rồi lo lắng bám lấy tôi. Tôi có thể cảm nhận được nhịp đập gấp gáp của trái tim bé nhỏ ấy, tôi cho chú rồng ấy rúc dưới ngực mình, trong khi bản thân tạo ra vài âm thanh êm ái để trấn an trước những điều đáng sợ ngoài kia. Chú rồng ấy còn cho phép tôi đưa tay cho nó vài miếng pepperoni. Cuối cùng, sau một khoảng thời gian bám lấy ngực tôi, cuối cùng nó cũng chìm vào giấc ngủ, tiếng ngáy êm ái báo hiệu rằng tôi đã kẹt thẳng vào trong cái ghế tốt lành của mình, nơi mà cuối cùng bản thân cũng chìm vào giấc ngủ.
Sau chuyện đó, chú rồng đã quen với tôi hơn. Cứ như tôi đang nuôi một con mèo khôn vậy. Nó thường cùng tôi vào bàn và ăn những gì tôi cho. Nó cũng tự mình giữ cho căn hộ sạch sâu bọ nữa, và đôi lúc, vào những buổi chiều, tôi thường ngồi đó, đọc những câu chuyện nhỏ cho chú rồng của mình, người mà đó giờ chưa từng nói một chữ nào, nhưng vẫn chăm chú lắng nghe từng lời của tôi. Nó thường rúc vào tôi mỗi khi tôi đọc, và rồi chìm vào giấc ngủ trong vòng tay tôi.
Ngày qua ngày, trong khi tôi vẫn cho nó ăn thịt và đồ hỗn hợp, nó lớn dần lên, từ kích cỡ của một con thỏ, chuyển dần qua kích cỡ của một con chó tầm trung. Nó chuyển mớ gia tài của bản thân ra khỏi cái tủ chén giờ đã quá nhỏ, và tiếp tục giấu hết mớ tiền ấy dưới gầm giường của tôi. Tôi nhận ra nó lớn dần từ sớm, và cũng có vẻ như nó dần thông minh hơn. Nó thường giúp tôi hơn cả những việc như săn mấy con gặm nhắm, chẳng hạn như rửa chén và cũng như giúp tôi chuẩn bị bữa tối, và cả quét nhà nữa. Đúng là tôi có biết loài rồng rất thông minh, nhưng tôi không biết là nó có thể thông minh đến thế nào. Thế nên có lẽ tôi không nên ngạc nhiên như thế khi một ngày kia, lúc tôi vừa đi làm về và rồi chợt thấy nó đang cố thử mặc đồ của tôi. Nó, có thể là, cô bé, tôi nghĩ thế, muốn có quần áo. Tuy có một số khó khăn, nhưng nhờ vào số tiền tôi kiếm được nhờ những việc trước đó, kèm với đó là một ít tài sản, tôi cũng đã kiếm được một thợ may đàng hoàng. Một người kín tiếng quá quen với những vị khách bất thường, không đặt hay trả lời bất cứ câu hỏi nào cả.
Cô bé có vẻ khá vui với những bộ váy có hình dáng kỳ lạ mà tôi mua cho cô. Dù rằng bản thân thấy việc này vốn chẳng cho mục đích gì cả, nhưng nếu nó giúp tôi đỡ bị cô phá mấy bộ suit được thiết kế riêng của mình, thì tôi sẽ vui lòng chấp nhận. Và cả, có một cảm giác ấm lòng kỳ lạ khi thấy một cô rồng trẻ tuổi mặc một bộ váy sundress hay một bộ kimono, chạy quanh nhà trong khi cô đuổi theo quả bóng mà tôi vừa ném.
Một nọ, khi tôi vừa về nhà sau một ngày dài ở chỗ làm, không hề chuẩn bị tâm lý cho một cô rồng ngồi yên trong cái ghế sô-pha, nhìn thẳng vào tôi, với miệng mấp máy, và đôi mắt màu ngọc lung linh, cùng cuốn từ điển được bày ra trước mặt, nói ra từ đầu tiên của cô. "*C... Ch... Cha!*"
[/r/ApocalypseOwl](https://l.facebook.com/l.php?u=https%3A%2F%2Fwww.reddit.com%2Fr%2FApocalypseOwl%2F&h=AT2CkhjYrSLor4naT_h9-gFjTm3e36Zh9PGvSXqv315x7stCE4PJU9jQDso6bSLTY1fvII5v_WK8_Ra-20O3aFh7N4aQJRCWFbToe3ZSAFT7sMMQEbYkGxRFiMNn1vF3K6pQk5IE_tlqBpAvTnJa8WvDY5-VxRAfPQ)
__________________________
Vâng vâng nhân vật chính là nam đấy ạ
__________________________
## Thông tin bài viết:
* Bài gốc: https://j2team.dev/rd/hfp2jg
* Dịch bởi **Dink** qua [Công cụ dịch của J2TEAM](https://j2team.dev/tools/translate/reddit).
* Artist: [Paul Nong](https://artfulbeast.artstation.com/)
...
#j2team_community #j2team_rd_hfp2jg // Sponsor: **APKCombo**